Nửa đêm vẫn thường tỉnh giấc
Vẩn vơ nghĩ chuyện bao đồng
Căn phòng có mời vuông chẵn
Mà sao cũng thấy mênh mông
Góc này giành cô kỷ niệm
Chỗ kia cho chị tương lai
Ta cũng chiếm riêng một khoảnh
Còn thừa chẳng để cho ai.
Để Em! Em về xa ngái
Cho người; Anh chẳng muốn cho
Mới thấm nửa câu thành ngữ
“ Để ăn! Anh sợ quá no”
Nguyễn Xuân Hiểu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét