Tôi có ông bạn tên là Đỗ Mỗ ở Phố Bèo - con phố ở cạnh một cái ao bèo to tướng, và con phố thì nhỏ bé, bèo bọt ở ven rừng, nên gọi là phố Bèo? Ông vừa được dân phố bầu làm tổ trưởng dân phố. Ông thì sợ, nhưng bà thì sướng, vì tự nhiên lên chức phu nhân quan Phố. Và sướng nhất là, bà sẽ được thoát tội bị ông “chọc sườn”. Tâm sự của bà đã gửi gắm vào mấy vần thơ sau đây:
THƠ VUI TẶNG ÔNG ĐỖ MỖ
Ngay cạnh Phố Bèo chẳng đá chơi
Làm trai như thế cũng hơi tồi
Dẫu rằng mũ,mão cân đai đủ
Chỉ xếp ngang bằng lũ chíp hôi !
Bị “khích tướng” như vậy, mà vì hèn (hay là hiền không rõ), Đỗ Mỗ lại thanh minh bằng một giọng thơ “Râu Qoặp” như sau:
VẪN CHƯA TỒI
Dẫu chỉ ngang bằng lũ nhép hôi
Với “MOA” như thế vẫn chưa tồi
Phố Bèo ngay cạnh tuy không đá
Nhưng ở bên sườn vẫn cứ chơi.
Thế là, người đẩy ra không được, Quan vẫn cứ bám vào. Khổ thế!
Thấy cảnh này Nguyễn Mỗ xin bàn như sau:
KHUYÊN ÔNG ĐỖ MỖ
Ngay ở bên sườn hẳn dễ chơi
“Cơm nhà, …vợ” - đích danh tồi
Trời cho cái chức Quan Hàng Phố
Sao chẳng như người kiếm - chác - hôi…?
Chẳng biết bạn tôi có “thức thời” hay không ? Xin bà con khuyên nhủ giùm !
Làng Hóp 16h20’ 04-02-2013 NGUYỄN MỖ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét