Năm xưa trong rét nàng Bân Ta ngồi đan áo thêu khăn tặng người Thế rồi len bợt, chỉ phai Ngày dài trống trải, đêm dài bơ vơ Song thưa để mặc gió lùa Xuân qua, xuân lại hững hờ với xuân Xế chiều chiếc bóng đơn thân Chạnh lòng thương rét nàng Bân năm nào
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét