Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2012

CHUYỆN ANH NÔ


Hình ảnh: Tối nay ông chủ vắng nhà Cậu cô đi khỏi chỉ bà với mi Bấy lâu là rất ngu si Đến đêm tao dạy cho thì biết hơn  Cho mày sáng mắt học khôn Cho mày biết được nổi hờn của tao Lỡ mang cái tiếng má đào Hồng nhan như thế chỉ "vào" mỗi ông  Thưa bà...! đang tiết mùa Đông Nhà ta im vắng vì ko có người Mà con thì dại cái đời Suy đi nghĩ lại vẫn thời kiếp nô  Chắc là con chẳng dám vô Sợ ra mang tiếng hồ đồ với ông Thôi thì con nghĩ sa lông Bà đừng có dạy..con không dám vào  À...! mày suy nghĩ thế nào..? Mèo hoang chê mỡ, cào cào chê rau Hay là mày để kiếp sau Thì tao mới rửa nổi đau "cua mình...!"  Đàn ông thì phải đa tình Mở mang con mắt khi mình còn xuân Tối nay thiếu nữ ở gần Tại sao cứ phải co chân thụt vòi  Bà ơi...con đã nói rồi Lương tâm con có nhưng ..uoi con hư Bà thì hơn hẳn tiểu thư Bao nhiêu xuân ấy  bây giừ nở ra  Nụ cười tươi thắm như hoa Mang theo hương sắc từ xa tới gần Tối này bà chẳng mặc quần Thì con lại đứng tần ngần, con run...!
Thị màu ái mộ tiểu sư
Tiểu sư lại cứ say sưa nâu sồng
Thật là câu chuyện văn công
Thị Màu bỡn cợt Phú Ông mất rồi
Anh Nô nửa đứng nửa ngồi
Khéo oan Thị Kính thì đời phăng teo
Nô ơi muốn thoát cảnh nghèo
Chi bằng Nô cứ bám theo Thị Màu
Dù em đỏng đảnh vài câu
Thì rằm cứ phải lên chầu chùa thôi.

                                        VN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét