Thứ Ba, 31 tháng 5, 2011

Vịnh Kim Thư


                         

Làng ta thêm một ả Kim Thư
Giàu có nhiệt tâm lắm bất ngờ
Truyện kí in xong đem soạn kịch
Tiếng Anh như gió lại như mưa
Thơ Đường mới tập mà nghiêm chỉnh
Lục bát quen làm thích tự do
Chỉ ngại đa tài năng nổ thế
Hồng nhan tri kỉ khối anh mơ
      1-6-2013
       Đỗ Đình Tuân

TỰ RU


 


Khi vui kêu"sướng quá trời !"
Lúc buồn,lúc khổ...khấn nơi thiên đình...

Ngờ đâu,trời cũng như mình
Cũng nhiều bấn bíu, rối tinh,rối mù

Thì đành hát khúc tự ru
Đi qua nỗi Hạ,niềm Thu ắt về !
Làng Hóp 31-5-2013 T,D

KHOANH LẠI


Chọn ra mấy thứ để chừa
Nếu chưa chừa hẳn cũng thưa thớt dần
May thay thời thế chuyển vần
Vườn đồi thắng lợi có phần dư dôi
Bà Lão ngỏ ý cùng tôi
"Ông mà chừa hết đời tôi còn gì!
Thuốc lá ông bỏ được đi
Miệng thơm phổi thoáng hẳn thì khỏe ra
Còn Ông vẫn thích thơ ca
Rượu bia chút đỉnh mượt mà thơ bay"
Thế là tôi quyết định ngay
Chỗ chừa khoanh lại cho say lòng bà

         Bùi Trác Trường

CAI NGHIỆN ( tiếp theo)


May sao, từ trước đó một ít, có một cậu bạn thân của cháu đã tìm đến hỏi tin tức về Phong rồi và còn loanh quanh ở đó (chắc là vợ cháu mách bảo). Tôi xin cho cháu vào túc trực bên cạnh Phong. Tôi vào phòng, nói với hai anh em câu chuyện mua thuốc:
- Cô đã dò hỏi (cũng không dám bảo bác sĩ khuyên), cô sẽ cho cháu tiền mua một liều cuối cùng. Cháu được dùng, và nhớ rằng đây là lần cuối cùng, bạn đưa cháu đi mua được không? Cô tin cháu, nhưng cháu phải hứa sẽ quay trở lại để tiếp tục điều trị.
- Vâng ạ-cả cậu bạn và cháu đều hứa.
Tôi hỏi chúng, liều thuốc ấy bao nhiêu tiền? cháu bảo 65 ngàn. Tôi lục ví ra, may quá có hơn 70 ngàn.Tôi đưa tiền cho cháu, rồi nhìn theo bóng hai đứa đi vật vờ trong đêm mưa, không biết lo nghĩ gì hơn nữa, chỉ có một niềm tin, tin ở bác sĩ, tin ở hai đứa trẻ.
         Trời mưa mỗi lúc một to hơn. Tôi cứ ngóng hoài ra phía cổng chờ cháu trở lại. Tôi cầu Trời khấn Phật, rồi lại tự trách mình sao cả tin thế. Tôi rất ít khi nói dối, thành ra cũng luôn tin ở sự thành thật của mọi người. Thi thoảng tôi lại đi qua phòng bác sĩ, tất nhiên là im lặng. Có tiếng động bên ngoài, ô kìa, hai đứa quay lại rồi. Có thế chứ. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Phong cháu tôi, nét mặt bình thản hơn trước, trên môi vắt vẻo điếu thuốc lá. Nó ngượng ngùng nhìn tôi, lí nhí chào cô, và dường như để tôi khỏi ngạc nhiên, nó tự thú trước là phải dùng tiếp mấy điếu thuốc lá cho thật bình tâm.
Tôi tiễn cháu vào phòng, và ngay lập tức kêu bác sĩ.
- Thưa bác sĩ, cháu em đã về. Bây giờ làm tiếp thế nào ạ? Đã tiêm được chưa ạ?
- Được, chị vào giải thích cho cháu đi rồi đưa nó ra đây.
Tôi đi rất nhanh vào phòng.
- Phong ơi, bây giờ cháu tỉnh táo rồi. Cháu thấy trong người dễ chịu đấy chứ? Bây giờ, cháu ra phòng bác sĩ, bác sĩ sẽ tiêm thuốc giúp cháu cai nghiện, cháu gắng chịu nhé. Cháu đã vào đây thì phải nghe lời bác sĩ. Cháu phải thương bố mẹ, thương vợ con, thương các bác, thương cô, ai cũng lo cho cháu…|
- (Im lặng)…
- Cô sẽ ở bên cháu, hãy cho cô giữ tay cháu và đừng phản đối. Cháu đã lớn từ lâu rồi mà. Ngày xưa, có một lần cô bị chọc tủy trong bệnh viện vì bị nghi viêm màng não, cháu biết không, đau lắm không thể nào tả được. Cô đã nghiến răng, tay nắm chặt thành giường, trời lạnh mà mồ hôi vã ra, và để yên cho người ta làm đấy. Có hai bà béo ị giữ chặt cô mà sau phải thả ra và khen cô sao lại dũng cảm thế. Cô có dũng cảm gì đâu, cô sợ bị gẫy kim mà cháu. Bây giờ, tại đây, bác sĩ sẽ tiêm cho cháu bình thường thôi, cô dám chắc là không thể đau như chọc tủy được, cháu cố gắng nhé.
Phong đi chầm chậm ra.
- Thưa bác sĩ, gia đình và cháu đã sẵn sàng ạ-Tôi nói với bác sĩ.
- (Bác sĩ yêu cầu mấy cô nhân viên chuẩn bị). Tốt rồi,nào ngồi lên ghế này. Cháu không được cựa mạnh vùng vẫy gì kẻo gẫy kim thì phức tạp lắm, nghe không? (may quá, bác sĩ nói đúng những điều tôi vừa nói).
Phong. mắt mở to, lại thoáng chút gì dữ tợn, nhưng có vẻ suy nghĩ ghê lắm. Hai cô nhân viên một cô chuẩn bị thuốc và dụng cụ, một cô lại gần giữ cháu. Phong bất chợt văng đẩy cô nhân viên ra, lơ láo. Tôi nhìn thẳng vào cháu: “Thôi được, cô sẽ giữ cháu. Hãy cố gắng lên Phong!. Cô thương và cô tin cháu, hoàn toàn tin ở cháu. Cháu ngoan và nghe cô nào!”
Bác sĩ liếc nhìn tôi ra hiệu phải giữ tay cháu. Chẳng biết cháu có kháng cự hay không, tôi cứ dùng hết sức bình sinh để giữ tay cháu thật chặt. Nhưng rồi cháu ngã khuỵu xuống, bác sĩ bảo để cháu ngồi phệt dưới đất và dựa vào tường vậy. Tôi ngồi bên xoa xoa an ủi và giữ tay cháu, một phần có cái ghế nhỏ tì lên. Tôi cũng chả nhớ là tiêm ven hay tiêm bắp nữa, và mấy mũi tiêm khác nhau thế nào, thuốc gì,quả thực là đầu óc tôi căng lên. Thật may mắn, mọi chuyện qua một cách êm thấm. Thật ra, với người bình thường thì việc ngồi im cho y tá bác sĩ tiêm đâu có gì khó khăn, nhưng cháu đang ở tình trạng phê phê, dở tỉnh dở mê, tâm thần chưa hẳn ổn định, nửa muốn chữa trị nửa muốn đừng ai động đến nên mới thế. Bác sĩ cho cháu uống thuốc tiếp rồi bảo đưa cháu về phòng ngủ  Trời cũng sắp sáng rồi. Tôi và chị tôi ngồi trò chuyện khe khẽ. Tôi dặn dò chị tôi ở lại với cháu chờ vợ cháu mang đồ ăn, dặn những gì cần quan tâm đến cháu trong thời gian tới. Trời sáng hẳn, bác sĩ và ca trực đã trở dậy sau một giấc ngủ thật ngắn, tôi chắc vậy. Tôi bảo chị, tôi phải đi gặp bác sĩ tiếp về vụ cảm ơn ông và mấy cô nhân viên của ông. Thực sự lúc đó, trong tôi trào dâng một lòng biết ơn, biết ơn bác sĩ vô hạn. Tôi lại lấy ra phong bì, lăm lăm cầm trong tay, rồi rụt rè gõ cửa:
- Thưa bác sĩ, bây giờ em xin phép về để thu xếp việc nhà và cơ quan rồi em quay lại sau. Vậy là bác sĩ và các cô đã vất vả suốt đêm vì cháu. Hôm qua lúc mới vào bác sĩ đã từ chối, nhưng hôm nay, mong bác sĩ nhận dùm em một chút quà rất nhỏ, gọi là bồi dưỡng ca trực.
- Chị đừng làm thế, tôi đã nói rồi mà, không nhỏ lớn gì cả.
- Thưa bác sĩ, mấy đồng bạc trong phong bì đây, thực chẳng có giá trị gì, chỉ là ít bát phở, ít cốc nước, gọi là để các bác các cô bồi dưỡng bớt mệt một tẹo thôi, không thể nào dám  nói là để cảm ơn sự tận tâm và công lao của các bác các cô được. Nhưng em xin bác sĩ bác sĩ hãy nhận ở gia đình em lòng cảm kích và biết ơn mà em không biết nói sao bây giờ, và đừng nỡ từ chối một lần nữa chút quà nhỏ này, thưa bác sĩ!
Ông nhất định lắc đầu, và trước sau như một, vẫn một lời giải thích rằng “Chúng tôi làm mọi việc là vì trách nhiệm, nhiệm vụ thôi, và dĩ nhiên ở  trường hợp của cháu, chúng tôi không có trách nhiệm gì trong đêm qua, chỉ là giúp cháu trong phạm vi có thể của chuyên môn. Chị về đi, vậy là tạm ổn. Khó khăn nhất đã vượt qua rồi. Thật cũng may là cháu nghiện đã hơn 10 năm (gia đình cho tôi biết thế, đúng không?)  mà còn diễn biến không đến nỗi nào. Lát nữa chúng tôi làm thủ tục cho cháu, nhớ chắc mẹ cháu khai tên, tuổi địa chỉ tình trạng…cho rõ ràng. Cháu sẽ ở đây chừng năm ngày, rồi sau đó còn là một chặng đường dài mà cháu và gia đình phải tiếp tục đi không được nản chí. Tôi nhắc chị này, kể cả đến lúc cháu xuất viện, chị và gia đình không được đề cập lại gì về chuyện quà cáp cảm ơn cả, tôi không muốn giải thích quá nhiều, chị hiểu chứ? Hãy tập trung mọi cố gắng để vì cháu và cứu cháu.”
Tôi vâng dạ và cảm động đến phát khóc, không dám nhìn lại bác sĩ, tôi cố gắng kiềm chế, chào qua quit mọi người rồi lật đật ra về.
Mấy ngày sau, việc chữa trị có vẻ đơn giản. Cháu được tiêm, được uống thuốc đều đặn và không có phản kháng gì. Hàng ngày, vợ và mẹ cháu chăm cho cháu cơm nước, giữ sinh hoạt điều độ theo nền nếp của trung tâm. Bố cháu cũng có đến thăm cháu. Tôi không băn khoăn gì về cháu trong thời gian ngắn ngủi này mà chỉ lo cho những ngày tiếp theo khi cháu ra khỏi trạm cai nghiện. Rồi đến ngày phải ra. Bác sĩ cũng khuyên gia đình cần tìm việc làm cho cháu, và cho biết thêm trong Nam có những trung tâm cai nghiện lâu dài và có thể xin ở lại làm việc một thời gian.
Tôi tìm gặp bố cháu và chia xẻ. Tôi đưa ra một đề nghị là tạm thời bố cháu xin nghỉ phép và nghỉ thêm một thời gian nữa đưa cháu về quê nội (quê anh ở gần Hà Nội). Tôi bảo anh:
- Anh gắng đưa cháu về và ở cùng với cháu tại một nhà họ hàng nào đó anh thấy phù hợp nhất. Mục đích là cho cháu lao động chân tay. Em không biết cụ thể có những việc gì nhưng đại loại  có thể xin cho cháu cuốc đất, đập đất, trồng rau, trồng hoa màu…hoặc là đi gặt, giúp việc cho gia đình. Hoặc kết hợp tập làm những nghề phụ. Tóm lại, anh cần trình bày rõ để bà con giúp đỡ cho cháu lao động chân tay liên tục, và làm cật lực. Nếu là người gần gũi thân thiết, thậm chí anh nói thật hẳn tình trạng của cháu, đừng có sĩ diện làm gì anh ạ, tất cả là vì cháu, thế thôi. Vả lại, nhân dịp này, bố con cũng sẽ gần nhau nhiều hơn, anh sẽ tâm sự động viên cháu. Cháu cần biết đến một cuộc sống vất vả nhưng lành mạnh, biết người nông dân đang làm những gì họ sống ra sao, biết chịu đựng ít nhiều trong những hoàn cảnh khó khăn hơn . Rồi buổi chiều, hai bố con ra sông bơi, tắm mát, không khí ở quê trong lành sẽ tốt cho cháu hơn, và anh cũng đừng quên là phải cắt đứt hoàn toàn liên lạc của cháu với bạn bè.
- Ừ, ừ, anh sẽ thu xếp-Bố cháu khẳng định.
Tôi cứ tuôn ra một chặp như vậy, cũng chả kịp cân nhắc xem, thế có hợp lí hay vô lí ở chỗ nào. May mà ông anh cũng hiền lành, chịu khó, và nghe theo cô em xui! Tất nhiên, tôi cũng phải bàn với chị tôi và nói với cháu kế hoạch này để có sự thống nhất. Trong khi đó, tôi tiếp tục để ý tìm việc làm cho cháu khi ở quê ra. Cũng thuận lợi là chuyện về quê cháu hiểu và tự nguyện làm theo. Hai bố con đi được hơn 3 tuần gì đó thì về. Nắng gió đã làm nước da cháu đen một chút, nhưng người thì vẫn còn gày gò xơ xác.

                  ( Còn nữa )
                  Hồ Minh Quang

MỜI CÁC THẦY CÔ XEM : SỰ TRĂN TRỞ CỦA MỘT KẺ LƯỜI BIẾNG




Nguồn : Youtube

Được mời về dự lễ đón nhận danh hiệu làng văn hóa trong dịp hội chùa Trông


( Họa Thơ Nguyễn Thị Tiệp )
Mơ thấy mẹ tôi đứng vẫy vời
Con về lễ hội cảnh vui tươi
Khách vào đông nghịt quanh phường phố
Chuông vọng ngân nga khắp đất trời
Cảm phục chân thành dâng bốn ý
Nguyện cầu kính cẩn ngỏ dăm lời
Hào Khê được nhận làng văn hóa
Trai gái trẻ già rộ tiếng cười

         Bùi Trác Trường

MÓN HÀ KHO

( Thân yêu tặng Tô Hà )

Hà về, làm món Hà kho*
Cá om dưa với canh chua mát lành
Cánh gà nấu quả bí xanh
Lòng xào đậu đũa, phi hành đến ngon
Món chè bí đỏ ngọt êm
Thoảng thơm, cay của riêng em vị gừng**
Hà về, nhà cửa tưng bừng
Thầy xưa, bạn cũ tới cùng chia vui
Tiễn Hà nắng lửa rã rời
Món Hà kho cứ đầy vơi nỗi niềm
          31-5-2013
          Song Thu
Chú thích:* Tô Hà làm món ăn chay, ( mít non kho ) ăn rất lạ và thú vị. Thầy Tuân đặt tên là món Hà kho
                 **Tô Hà nấu chè bí đỏ ,gạo nếp có cho thêm gừng thái chỉ rồi cắt nhỏ, ăn có vị thơm thơm cay cay rất ấn tượng

Vài ý góp với thơ Hồ Minh Quang




          


          Trong chùm thơ 8 bài viết theo thể thơ “tám câu bảy chữ” của Hồ Minh Quang, Đỗ Đình Tuân chỉ thấy duy nhất có một bài mang dáng dấp con người Hồ Minh Quang. Đó là bài tự sự. Còn 7 bài khác Đỗ Đình Tuân chả thấy Hồ Minh Quang ở đâu cả. Đó là những bài thơ viết vội chưa mang dấu ấn con người cá nhân. Với những bài thơ như thế, Đỗ Đình Tuân chả nặn ra được ý nào để mà góp cả. Nhưng ở bài Tự sự thì quả nhiên Đỗ Đình Tuân nhận thấy có một Hồ Minh Quang: Cái con người mà Đỗ Đình Tuân đã bắt gặp trong  Diệu vợi trăng thơ, Thơ chẳng thay mầu, Tìm nhau ở đâu?, Thơ gọi người ơi. Chính cái con người thơ, con người tinh thần ấy của Hồ Minh Quang đã nuôi cảm hứng cho Đỗ Đình Tuân viết Nét riêng của một cây bút mới.
Đỗ Đình Tuân có máu viết phê bình, nên cứ thấy một người lạ mới vào làng là lại hay chỉ trỏ và bình phẩm. Nhất là đối với những ai hơi có "sắc nước hương trời" một tý thì Đỗ Đình Tuân thường hay trầm trồ để rủ nhiều người khác đến xem. Nhưng rất tiếc là sau những bài ấy, thơ Hồ Minh Quang bỗng nhạt hẳn đi, nhiều lời và bồng bột chứ không còn đằm lắng như trước nữa. Cũng vậy hôm nay mở trang “Nước mắt và nụ cười”, Đỗ Đình Tuân thấy Hồ Minh Quang trưng ra những 8 bài “tám câu bảy chữ”. Một tốc độ làm thơ như thế thì chả kém gì nhà thơ nhập đồng Hoàng Quang Thuận. Rất may là vẫn có một bài rất Bùi Kim Thư đấy:
Lang thang dạo bước một mình em
Mờ khói lam u uất nỗi niềm
Bảng lảng bóng chim mây xám ngắt
Chênh chao diều đứt nắng tàn xiên
Rượu nồng say tỉnh trời chao đảo

Thơ nhạt khóc cười đất ngả nghiêng
Ngơ ngẩn tìm về yêu dấu cũ
Ước thầm bay đến chốn thần tiên
          Theo Đỗ Đình Tuân ở bài này chỉ cần ở câu 3 đổi chữ chim thành chữ chiều (vì bảng lảng bóng chim không hợp lý, còn bảng lảng bóng chiều thì hợp lý hơn). Thực ra câu 3 này vẫn hơi nặng giống như trước một cơn giông gió nhiều hơn là hoàng hôn. Nhưng nó "đồng bộ" với tâm trạng u uất não nùng của Bùi Kim Thư nên thành hợp lý. Còn ở câu 8 nên thay chữ chốn bằng chữ cõi là bài thơ sẽ "chuẩn không cần chỉnh".
Bây giờ thử đọc lại bài thơ theo đề xuất của Đỗ Đình Tuân xem nhé:
Lang thang dạo bước một mình em
Mờ khói lam u uất nỗi niềm
Bảng lảng bóng chiều mây xám ngắt
Chênh chao diều đứt nắng tàn xiên
Rượu nồng say tỉnh trời chao đảo
Thơ nhạt khóc cười đất ngả nghiêng
Ngơ ngẩn tìm về yêu dấu cũ
Ước thầm bay đến cõi thần tiên.
Có thể trong đời thường Bùi Kim Thư vẫn là một cô gái bình thường, nói cười vui vẻ, cởi mở với mọi người. Nhưng trong đáy sâu tâm hồn Bùi Kim Thư vẫn dấu kín một con người vất vưởng dưới chiều tà lẻ bóng, khát khao tìm lại những hạnh phúc đã mất. Không hiểu sao, Đỗ Đình Tuân luôn có cái cảm giác rằng cứ  khi nào con người sâu kín ấy của Bùi Kim Thư xuất hiện thì thơ Hồ Minh Quang lại hay ?
30/5/2013
Đỗ Đình Tuân

XIN VỀ...



XIN VỀ LẠI TUỔI HOA NIÊN 
ĐỂ CHO NHAU NỤ HÔN HIỀN VÔ TƯ !
LÀNG HÓP NGÀY THIẾU NHI QUỐC TẾ 01-6-2013 T.D

NHỚ MÃI VỀ ANH



(Kính tặng Lê Xuân Hào, Khánh Thiện -Yên Khánh- Ninh Bình)
Tìm anh đi dọc dãy trương sơn
Qua mấy binh đoàn lắm chiến công
Suốt từ Bình Phước qua Gia Nghĩa
Lại xuống Bình Dương, xuôi Vĩnh Long

Trung đoàn 24 bao chiến sỹ anh hùng
Đã hiến dâng cuộc đời cho tổ quốc
Các anh đó giờ nằm ở nơi đâu
Có báo tin về cho bố mẹ
Có báo tin về cho đồng đội
Đất Ninh Bình giờ đã trổ hoa thơm
Những điệu hò câu hát chầu văn vẫn gọi
Tha thiết lắng sâu
Chùa Bái Đính
Năm trăm la hán ngồi thiền
Tượng di đà nghìn mắt nghìn tay
Thắng cảnh Tam Cốc, Bích Động
Núi thơ chùa non nước
Nhà thờ họ Bùi Chu Phát Diệm
Khu di tích cố đô Hoa Lư
Làng nổi Kênh Gà
Khu du lịch ngập nước Tràng AnSông Đáy mang theo tình Suối YếnNặng phù sa tưới mát đồng quêCho Hoàng Long bốn mùa sai quảCho cuộc đời tươi trẻ hả hê…!
Tất cả vẫn nhớ anh gia riết
Anh còn đó với Ninh Bình tươi đẹp
Với ngày nào anh hái thuốc cho tôi
Và cho bao đồng đội thân yêu
Giản dị trong bộ quần áo lính
Vẫn cơm độn đỗ xanh thay sắn
Vì tìm đâu ra sắn giữa Tây Ninh
Con vọc rừng nồi cháo nghĩa tình
Cây sâm cau nấu thành cao
Chén rượu thuốc trên đời có một
Anh là thày thuốc của thần tiên

Bây giờ anh nằm ở chốn nao
Trên miền nam tổ quốc
Lịch sử mãi một trang chói sáng
Ghi sâu niềm mơ ước
Giản đơn
Hòa bình, độc lập, giang sơn...
Không có kẻ lọc lừa phản bạn.
                                   VN

CAI NGHIỆN



            Phong là con trai duy nhất của chị tôi. Từ nhỏ, cháu học rất thông minh và giỏi. Nhưng rồi, anh chị tôi không hợp nhau, nên đã chia tay sau một thời gian dài li thân. Phong mải chơi chán học, theo bạn bè, chả mấy chốc đi vào con đường nghiện ngập. Đã nhiều lần, tôi khuyên giải, động viên cháu cai thuốc, nhưng rồi chứng nào tật ấy, cháu có thể tâm tình hàng giờ về những điều hay lẽ phải trong khi hoàn toàn bất lực trước sự hấp dẫn lôi cuốn của nàng tiên nâu. Hồng, vợ của Phong là một cô gái trẻ mới lớn, nhưng khá già dặn. Chỉ có Hồng mới biết từng ngày từng giờ Phong đang ở đâu, đi đâu và thực sự đã cai nghiện được chưa.Còn chị tôi, chỉ có một mình, đã cố gắng động viên giảng giải nhiều mà cháu chưa nghe.
           Một hôm, Phong tự cai bằng thuốc nam của một ông lang. Mấy anh chị em tôi được mật báo ghé thăm Phong và khuyên cháu quyết tâm cai nghiện ở một trung tâm của nhà nước. Phong đấu tranh tư tưởng dữ lắm, nhưng tự nguyện tới trung tâm là cả một nan trình. Tôi đến, sau khi tâm tình với cháu một hồi chưa có kết quả, trời đã về chiều, tôi phải về nhà thu xếp công việc  và hẹn quay trở lại, anh chị cả tôi ở lại tiếp tục thuyết phục và thuê xích lô đưa cháu đi.
Vừa về nhà một lát, tôi đã nhận được điện thoại. Anh rể tôi gọi :
“Anh chị đã đưa cháu Phong đi trung tâm cai nghiện rồi. Nhưng tệ quá, họ không nhận, họ bảo tối-hết giờ rồi, sáng mai đem đến, họ có biết là đưa được nó đi khó thế nào đâu. Anh đã làm việc với tay bác sĩ trực, nói hết lời, mà hắn nhất định không chịu. Cô xem thế nào đến đây ngay, may ra cô có dẻo mồm, hay có …đút lót gì cho hắn để hắn nhận đi. Cha này vòi tiền đấy mà. Anh khó chịu lắm, anh không thể làm gì được, mà anh thì nóng tính.”
              Tôi lật đật thu xếp cơm nước cho me (me tôi khi ấy đã 93 tuổi) xong phi đến trung tâm cai nghiện thuộc nội thành Hà Nội. Trời mưa tầm tã, thấy mấy anh chị em và Phong còn đứng lơ vơ ngoài cổng, thật tội nghiệp. Tôi vội gọi cổng xin gặp bác sĩ trực.
-Thưa bác sĩ, em là dì ruột của cháu Phong. Chắc anh chị em cũng đã thưa chuyện với bác sĩ?
- Chúng tôi biết rồi, nhưng nguyên tắc chúng tôi không được phép nhận cháu vào lúc này, sáng mai gia đình hãy đưa đến!
-Vì sao thế ạ? Thưa bác sĩ, đưa được cháu đến là khó lắm, cháu không chịu đi. Bây giờ đến rồi lại về, e sáng mai không đưa được thì khổ quá. Xin bác sĩ thông cảm, cho cháu vào đêm nay, gia đình xin có chút bồi dưỡng cho ca trực
- Cảm ơn chị, nhưng không cần phải bồi dưỡng, vì trực đêm là nhiệm vụ của chúng tôi. Chúng tôi không nhận vì ngoài giờ hành chính rồi, nhận ban đêm trái nguyên tắc, lỡ cháu xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?
- À ra vậy. Em hiểu rồi ạ. Nhưng bác sĩ thông cảm cho hoàn cảnh gia đình em. Bố mẹ cháu Phong đã li hôn. Mẹ cháu bị tàn tật. Chị cả em ở ngoài kia và anh rể em đấy ạ, đều có tuổi và yếu rồi. Em là em gái út sức khỏe còn tàm tạm nhưng chồng em là bộ đội cũng mất sớm, ở nhà còn mẹ già nữa. Nếu phải đưa cháu về, không biết sáng mai làm sao đưa cháu đến, em ở xa lắm và phải lên cơ quan báo cáo thu xếp công việc mới nghỉ được ạ. Bác sĩ cứ linh động cho cháu vào, coi như gia đình tự chịu trách nhiệm. Nếu xảy ra bất cứ chuyện gì trong đêm nay, gia đình không dám đổ lỗi gì cho ca trực của trung tâm. Em xin viết giấy cam đoan gửi lại bác sĩ. Đêm nay, em và mẹ cháu ở đây với cháu. Em là …làm việc tại ……..Mọi chuyện có thế nào em xin lo hết thưa bác sĩ, mong bác sĩ tin em, em không dám nói sai đâu ạ.
- Thôi được, chị đã nói thế thì đưa cháu vào phòng trong kia.
- Cảm ơn bác sĩ lắm. Mong bác sĩ nhận cho một tí …(đưa phong bì) gọi là để bồi dưỡng ca trực đêm.
- Tôi đã nói rồi. Trực đêm là việc của chúng tôi. Chị cất ngay đi!Không cất thì…về!!!
Một chút gay gắt nhưng với tôi là OK quá đỗi. Tôi và mẹ cháu ở lại đưa cháu vào phòng, còn anh chị cả về nhà vì cũng mệt rồi.
Tôi để chị gái ngồi một chỗ còn tôi thì dạo quanh sân và vườn. Vắng vẻ, một ít cây mới trồng, tường cao bao bọc. Lúc này mưa đã tạnh bớt. Thi thoảng tôi vào phòng thăm cháu. Nó ngồi chồm chỗm trên giường, đầu gối quá tai. Tôi nhắc cháu nằm nghỉ nhưng nó không chịu. Hai chị em ngồi trên cái ghế băng bên ngoài, cũng chả biết làm gì, chỉ mong sao chóng qua đêm, sáng mai mới được làm thủ tục để cháu nhập vô chính thức. Đêm dần về khuya, trời mưa trở lại, ngày càng nặng hạt, sau rồi gió lớn, mưa tầm tã. Tôi vào thăm cháu, lần này thấy cậu vẫn ngồi đó, mắt đỏ ngầu, hơi dữ tợn.
- Phong.à, cháu cố gắng lên nhé. Trong những lúc như thế này, cô không muốn nói gì nhiều chỉ làm cháu mệt thêm, cô mong cháu gắng vượt qua đêm nay, mai cháu sẽ được các bác sĩ chữa trị. Nếu cháu không ngủ được, cô ở đây với cháu nhé.
- Không, cô ra ngoài đi. Cô không ở đây được, cháu sắp “lên cơn” rồi, cô chẳng làm gì được đâu.
- Cô không làm phiền gì cháu đâu, có người bên cạnh cháu sẽ đỡ trống trải.
- Cháu nói thật với cô. Lúc này cháu còn đang tỉnh táo, nên cháu mới bảo cô ra ngoài đi, chứ một lát nữa cháu không còn là cháu, thì lôi thôi lắm, cô không tưởng tượng được đâu. Nó nói, mà mắt cứ đỏ ngầu trừng trừng nhìn tôi, nửa như đe doạ, nửa như cầu khẩn.
Tôi bối rối quá, đi đi lại lại rồi cuối cùng ra ngoài. Tôi đánh bạo tìm đến phòng bác sĩ trực. Biết là làm phiền ông quá, nhưng không thể có cách nào khác. Tôi gõ cửa, thật may mắn làm sao ông vẫn đang thức, ngồi ở bàn chứ không ngủ.
- Thưa bác sĩ, em xin lỗi vì lại đường đột đến đây. Cháu em hình như sắp lên cơn nghiện, trông nó đáng sợ lắm. Liệu có cách nào bác sĩ cho tiêm thuốc cắt cơn hay làm sao đó giúp cháu và giúp bọn em với-Tôi năn nỉ.
- Không tiêm được lúc này chị ạ. Không ai thuyết phục và giữ nổi nó đâu.-bác sĩ nhìn tôi.
- Vậy bây giờ theo bác sĩ, em phải làm gì, xin bác sĩ cứ cho biết. Em hoàn toàn trông cậy và nghe theo tư vấn của bác sĩ, còn gia đình thì tự chịu trách nhiệm trong mọi tình huống xảy ra vì chưa nhập chính thức mà.
- Thôi được, tôi tin chị. Tôi sẽ khuyên, còn làm hay không là tuỳ chị. Nhưng chị phải nhớ rằng chị cần hiểu cho đúng, không được tự suy diễn hoặc nói với ai, tình hình ở đây cũng phức tạp.
- Dạ bác sĩ cứ nói-Tôi phấp phỏng chờ đợi.
- Chị hãy mua cho cháu một liều ma tuý như cháu vẫn thường dùng, cho nó một lần cuối cùng. Sau khi dùng, nó sẽ dần trở lại bình thường. Rồi kế đó, có tiêm thuốc gì điều trị thì tính sau.
- Cảm ơn bác sĩ, em sẽ làm ngay, nhưng mua ở đâu ạ?
- Chung quanh đây, cũng vẫn có người bán lén lút đấy, nhưng tôi chỉ cho chị tìm để mua thì thật lôi thôi quá, chị có hiểu không? Thành thử, tốt nhất, chị bảo cháu có bạn bè gì không, chúng nó đưa nhau đi đâu mua được thì đi. Rồi quay lại đây. ( Còn nữa )

                         Hồ Minh Quang

Thứ Hai, 30 tháng 5, 2011

Niềm vui & nỗi buồn






Nỗi buồn như vầng trăng khuyết
Niềm vui như sóng vỗ bờ
Niềm vui làm say khúc hát
Nỗi buồn làm ngọt câu thơ.
30/5/2013
Đỗ Đình Tuân

CẢM XÚC SAU MƯA


sau mưa
sau mưa
đất sạch,trời quang
gió lành tràn ngập
nắng vàng trong hơn

















tiếng chim ríu rít trong vườn
con giun,con rắn vui trườn ngoài sân
chùm hoa ngọc bút trắng ngần
cây sưa hàng xóm ve ngân gọi mùa
















quả mận vừa độ ngọt chua
và còn cây khế cũng vừa ra hoa
cơn mưa dịu chút lòng ta
Xua đi cái nóng rất là...bất nhân !
langhop 30-5-2013 T.D

Sẽ mãi yêu em


Trường ơi anh yêu em lắm
Ở đây có bạn có bè
Cây cừ bồn mùa xanh lá
Bi bô tiếng trẻ cùng nghe

Đôi khi khắt khe với bạn
Cũng vì em đó trường ơi
Nơi có ngàn đời đứa trẻ
Ngày ngày đến học đến chơi

Anh đã vì trường trăn trở
Đêm ngày góp nhặt niềm vui
Chẳng có mong chi riêng cả
Ngoài cùng nhau tiến không lui

Hỡi trường có nghe không đấy
Tiếng lòng anh đó em ơi
Kệ ai vô tình với bạn
Riêng anh yêu mãi trọn đời

Giả dụ mai ngày xa cách
Vì muôn ngàn nỗi éo le
Vẫn sẽ lòng anh luôn hát
Cho dù chỉ để em nghe

Đừng phụ lòng anh em nhé
Ở đời lúc ngọt, lúc cay
Qua đông rồi xuân sẽ tới
Có đêm ắt phải có ngày

Trường ơi anh yêu em lắm
Hãy cùng yêu nhé em yêu
Kệ ai vô tình với bạn
        Mặc cho họ đến bao nhiêu

                                   Nguyễn Xuân Hiểu

Mùa hè


(Họa nguyên vần bài xuân quý tỵ của Nguyễn Xuân Nghiệp)

Hè sang buổi sớm núi mờ sương

Sim tím đồi cao ở cạnh đường

Đàn sáo tung tăng xòe cánh lượn

Rừng thông êm ả, suối thơm hương

Ửng hồng đôi má em hằng đợi

Mơn mởn lá hoa đẫm gió sương

Vẫn biết xuân qua rồi hạ đến

Hằng mong xuân đẹp mãi tơ vương

                                                 VN

 Phụ chép   Xuân quý tỵ

Xuân về cánh én đợ chiều sương

Nặng trĩu cành xuân đóa hải đường

Mây trắng lung linh đào thắm nụ

Lan hồng rực rỡ gió đưa hương

Ngày trông đêm đợi xuân lưu bước

Tháng cạn năm mòn tóc gội sương

Vẫn biết xa rồi xuân bất tái

Mong còn trên lá chút thơm vương

                   Nguyễn Xuân Nghiệp

CHẾT HỤT


              Mùa hè năm 2003, tôi dự hội nghị ở Nha Trang. Chúng tôi nghỉ tại khách sạn ngay gần bờ biển, trên đường Trần Phú. Sáng sớm trước khi vào hội nghị, khoảng 5 giờ, tôi và chị Nga ở Lâm Đồng (cùng phòng) rủ nhau ra biển. Hai chị em bảo nhau mặc áo tắm sẵn nếu tiện thì xuống nước. Ra đến nơi mới biết biển động, sóng lớn lắm, cao chừng năm mét, nên chúng tôi chỉ chạy trên cát và tập thể dục. Chạy mãi hơi mệt, tôi dừng lại và nằm chơi. Tự nhiên tôi nghĩ mình nằm vậy không ổn, rất nguy hiểm, nên trở dậy, đi lên sát phía gần đường. Tôi định nghịch khoét một hố cát to để nằm vào đó, nhưng loay hoay chưa kịp làm gì thì một con sóng lớn đã chồm tới, trong chớp mắt, tôi bị cuốn ào ra biển. Tôi ở tư thế nằm ngửa nên sóng tiếp tục tràn qua và nước xối xả ào vào miệng khiến sặc sụa ngột thở. Tôi không biết bơi nên tự vùng vẫy một cách bất lực. Tôi chỉ kịp nghĩ “sao mình lại phải chết một cách giản đơn và vô lí thế này?” và cố gắng giơ thẳng cánh tay phải lên trời để may ra ai nhìn thấy mà cứu không. Chuyện kể dài dòng, chứ thực tế xảy ra nhanh lắm. Tôi bỗng thấy như ai đụng vào mình, chắc là tôi được cứu rồi. Tôi nhớ lời dặn ở đâu đó, nếu sắp chết đuối, không được ôm chặt người khác, người ta sẽ cuống và cả hai cùng nguy. Thế là tôi gắng bất động, để mặc ân nhân đẩy kéo tôi. Tôi chỉ kịp nhận ra láng máng đó là một người đàn ông mặc áo đen, chưa tới 50 tuổi. Tôi cảm thấy mình được đẩy ra xa vì hình như biển lặng lắm không có sóng lớn nữa. Sau rồi tôi thiếp đi, và tỉnh dậy thấy anh ấy kéo tôi đến gần bờ và nghe tiếng đông người lội xuống dìu đưa tôi lên. Tôi thở dốc, sặc nước mà không nôn được, cổ họng phát ra những âm thanh thật rùng rợn cứ như bò rống hay là lợn bị chọc tiết ấy, vang giữa một vùng trời. Có tiếng người đàn ông bảo mọi người đặt tôi nằm xấp, và ai đó dẫm lên lưng tôi cho nước trào ra. Họ cũng làm theo nhưng vô hiệu, tôi vẫn nằm trơ ra đó, thở dốc. Chị Nga bảo đưa tôi đi cấp cứu, nhưng tôi lắc đầu. Tôi bắt đầu thở nhẹ hơn nhưng chóng mặt quay quay khi được đỡ ngồi dậy. Chị Nga lại hỏi đưa tôi về khách sạn nghỉ thì tôi bằng lòng, nên chị cùng một người nữa dìu tôi đi bộ, bên kia đường là khách sạn mà.Nhưng chưa kịp sang đường, tôi đã nôn thốc nôn tháo, nước ộc thẳng phun ra từng mẻ. Ai cũng mừng. Trở về khách sạn, chị Nga đưa tôi vào phòng tắm và trợ giúp. Tôi tiếp tục nôn. Có nôn mới biết sao mà mình ngốn lắm nước biển đến thế. Vào phòng nằm nghỉ, chị vẫn đặt đầu giường một cái chậu cho tôi. Chị bàng hoàng kể lại, khi xảy ra sự cố sóng thần chộp tôi, chị chạy khắp bãi biển kêu cứu. Lúc đó có chừng hơn chục người. Một số ông định nhảy xuống nhưng ra rồi lại phải vào vì sóng quá dữ, chịu không nổi. Chị đã thất vọng và hoảng sợ lắm, nhưng ngay trong chớp mắt, đúng vào thời khắc đặc biệt, một người đàn ông đặc biệt đã lao từ trên đường Trần Phú xông thẳng xuống biển không ngại gì sóng dữ để cứu tôi. Đó là người đàn ông tôi thoáng thấy giữa cơn hiểm nguy, mà trong lúc nhộn nhạo ở bờ biển, mọi người tập trung giúp tôi, đã không để ý đến anh ấy nữa. Và khi được dìu về khách sạn, tôi mới nhớ ra hỏi xem ân nhân của mình đâu rồi thì mọi người đều chịu không biết.
            Tới giờ ăn sáng để chuẩn bị vào hội nghị. Chị Nga dặn tôi nằm nghỉ và tìm đồ ăn gì cho tôi. Nhưng tôi cảm ơn rồi không nghe, cứ gượng dậy, tự bám leo cầu thang từng bước lên phòng ăn. Tôi nói với chị Nga tôi hiểu tình trạng của mình, và tôi đang làm theo một cách riêng để bình phục được nhanh nhất. Tôi lê từng bước, chọn miếng bánh ga tô nhỏ và một cốc sữa nóng rồi ngồi vào bàn nhấm nháp. Bình thường tôi không thích sữa, nhưng có thể cố uống mỗi khi yếu mệt, còn bánh thì tôi thích. Nhưng lúc đó chịu chết, tôi không thể nuốt nổi một ngụm sữa hay một mẩu bánh nào vì như có gì chẹn ở họng, tôi ngậm vào lại nhả ra. Thế là tôi đành rời phòng ăn lên thẳng hội trường. Vì mệt, nên tôi kiếm một chỗ ngồi ngay không giao lưu gì với ai cả. Tôi chờ đến lượt mình báo cáo, tôi không có ý định bỏ cuộc. Tôi ra ngoài uống mấy ngụm nước nhỏ.Theo chương trình, báo cáo của tôi được trình bày sau giờ giải lao. Tôi không nghĩ ra là xin đổi lên trước, nên cầm cự mãi người cứ lạnh dần lạnh dần, tôi chẳng biết bấu víu vào đâu ngoài lọ dầu nóng. Ra giải lao, tôi lấy một đĩa bánh và cốc sữa như cũ, lần này thì nhâm nhi được từng tí một. Tôi đứng ở hành lang, nơi góc khuất, không chào hỏi gặp gỡ bất kì ai mặc dầu biết chắc là có rất nhiều người quen từ trung ương vào, từ các địa phương tới. Một cậu trưởng phòng của trung tâm lại gần chuyện trò với tôi trong chốc lát, tôi không kịp nói gì thì đã bỏ đĩa chén xuống chiếc bàn nhỏ và xin lỗi rồi chạy vào nhà vệ sinh ngay cạnh. Tôi nôn thốc nôn tháo, khởi đầu là ít bánh sữa tôi vừa ăn và nước uống khi ngồi họp, sau đến nước biển mằn mặn, tiếp tục vọt ra xối xả. Cả một phòng đệm (nơi có bồn rửa tay) bỗng chốc ngập ngụa bẩn thỉu. Tôi vừa thở hồng hộc vừa vội vã tự dọn dẹp, múc nước dội đi. Không may là chẳng có ai để tôi nhờ giúp đỡ, nhưng lại may là không có ai vào nên tôi có thể dấu được sự cố của mình, vuốt tóc bằng tay rửa mặt qua quít rồi ngật ngưỡng trở lại hội trường như không có chuyện gì xảy ra. Và chuông reo, tôi lên trình bày. Có lẽ vì hưng phấn cao độ, nên bản báo cáo của tôi giữ được phong độ cần thiết, và khi kết thúc, tôi xin hội nghị mấy phút, kể vắn tắt chuyện vừa xảy ra sớm nay bên bờ biển. Tôi xúc động tâm tình rằng, xin cảm ơn chị Nga, đồng nghiệp đã gián tiếp cứu tôi, và người đàn ông Nha Trang đáng kính đã cho tôi sống lại, để bây giờ tôi có thể làm tròn nhiệm vụ của mình, và nói lời tạm biệt trước khi (cuối năm này) tôi về hưu. Điều đó cũng có nghĩa là
BẠN BÈ ĐỒNG NGHIỆPQUÊ HƯƠNG NHÀ CHỒNGluôn ở bên cạnh tôi, mãi mãi.
              Ngay chiều hôm ấy, tôi đi xe ôm xuống nghĩa trang Suối Hiệp, mang theo lọ cắm hoa nhỏ đùm cả một ít xi măng bỏ trong hành lí đưa từ Bắc vào, để thay bình cắm bông cũ là một vỏ lon bia, anh Quảng-anh chồng tôi-làm bấy lâu nay. Tôi đem một chai nước nữa. Vậy là tới mộ ba má, tôi chỉ việc bỏ vỏ lon bia đi, lấy dao cạo khoét một lớp rồi gắn lọ hoa vào cho chắc. Cũng may là chú lái xe ôm rất nhiệt tình cùng làm giúp tôi, chứ tôi quá mệt khó làm tử tế chắc chắn được. Nhắc đến anh Quảng, tôi lại nhớ đến ngày này năm trước, anh đã trở về cõi vĩnh hằng sau một thời gian lâm bệnh hiểm nghèo. Tôi kết hợp công tác vào Sài Gòn, kịp tới thăm anh và ở lại bệnh viện một ngày một đêm, khi anh đang sống những ngày cuối cùng của cuộc đời. Tôi đã được chứng kiến sự chăm lo chu đáo, hết sức tận tình tỉ mỉ và tình yêu thương vô hạn của chị Lý, vợ anh; của Nga, Hà-hai con đối với anh, và không bao giờ quên được. Tôi càng nhớ da diết những ngày rất xa xưa, anh lụi hụi mang cho vợ chồng tôi cái ổn áp để tăng điện, anh đóng tặng chiếc giường 1,2m để vợ chồng con cái tôi ngủ san ra đỡ chật, và đóng một tủ gỗ lim nhỏ tôi đang cất đồ lưu niệm của chồng tôi và đặt ban thờ MQ lên trên cho tới tận bây giờ.Tôi ra Hà Nội được mấy hôm thì anh Quảng mất. Biết trước là vậy mà tôi vẫn buồn, buồn tê tái trong một nỗi hoang vắng lạ kì.


       Trở về chuyện người đàn ông cứu tôi. Suốt mấy ngày hội nghị, buổi trưa và sáng sớm, tôi thẫn thờ ra bờ biển hi vọng tìm lại ân nhân bằng cách hỏi thăm, nghe ngóng dân tình bình luận về cái vụ chết hụt của tôi để may chăng có thông tin gì về anh ấy. Nhưng vô hiệu, chị Nga và bạn bè tôi chỉ phỏng đoán anh ấy phải là bộ đội đặc công, hoặc dân chài đi biển kỳ cựu thì mới có thể làm vậy. Tôi ân hận quá vì đã không kịp nói gì với anh kể cả một lời cảm ơn ngắn ngủi thì anh đã đi rồi. Tôi không biết làm thế nào, nên đành viết thư gửi Đài truyền hình và báo Nha Trang kể lại sự việc, cảm ơn ân nhân tôi chưa biết rõ mặt, chưa biết quí danh, đồng thời ghi tên tuổi địa chỉ điện thoại của tôi mong được liên hệ với con người vô cùng đáng kính ấy. Nhưng rồi, không có hồi âm nào trở lại, mặc dù báo đài đã làm hết trách nhiệm của họ.
                Sau sự cố chết hụt ấy và ra Hà Nội, suốt hai tháng liền, đêm nào (và cả thi thoảng buổi trưa), cứ đặt mình xuống thiếp đi ngủ mơ, tôi lại thấy có một cảnh tượng thôi. Đó là biển mênh mông sóng cồn dữ dội và tôi, đang một mình vật lộn quẫy đạp với bộ não tỉnh táo đón chờ cái chết một cách bất lực, và một trái tim đang đập dồn trong ước vọng mong manh nhưng rực lửa:
TÔI CÒN ĐƯỢC SỐNG
.Tỉnh dậy hốt hoảng và bần thần, tôi lại mộng mơ rồi, người đàn ông áo đen hôm nào không ai khác, đó là MQ đã hóa thân trở về.

                                    Hồ Minh Quang

Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2011

Nắng quảng trường




Ngày hai mươi tám tháng năm dương*
Đèo hắn ra phơi nắng quảng trường
Cuốc bộ diễu hành theo khối phố
Ngồi nghe diễn thuyết với dân phường
Cơn nồng cuồn cuộn bay cờ đỏ
Nắng lửa chang chang nhọ má hường
Thể dục thể thao làm đại hội
Khiến người đi dự gặp tai ương.
*28/5/2013: Đại hội TDTT phường Sao Đỏ
28/5/2013
Đỗ Đình Tuân

TỪ CÂU CHUYỆN “ … HỒNG NHAN TRI KỈ”



            
            Hôm T. A. N đưa bài sưu tầm : “ Vợ, người tình và hồng nhan tri kỉ” lên blog, hắn đọc xong và phán một câu xanh rờn rằng : “ Thế này thì anh chỉ cần mỗi mình S T là đủ rồi cần gì phải đi tìm cho mệt xác”. Biết là hắn động viên, nhưng tôi vẫn thấy khoái cái lỗ tai và mát cả cỗ lòng. Thật đúng là đồ ưa nịnh. Tôi tự bảo mình như thế. Nhưng rồi lại tặc lưỡi và bụng bảo dạ rằng : Ở đời này mấy ai không ưa nịnh? Thôi cứ tự phát mà rung rinh đi, ai đánh thuế đâu mà sợ.

            Trong niềm phấn khích ấy, tôi tự ngẫm lại mình và thấy rằng: là vợ thì đúng đứt đuôi con nòng nọc đi rồi. Bởi tôi không chỉ giữ túi tiền, sinh con đẻ cái, lo cơm ăn nước uống, quan hệ bên nội bên ngoại, bầu bạn thân hữu cho hắn mà còn nâng giấc chăm sóc khi hắn ốm đau và tất nhiên là không quên “ tuýt còi” khi hắn bỗng nhiên cười vu vơ hoặc có hành vi đi hoang gì đó.

 Là hồng nhan tri kỉ cũng trúng phóc luôn. Bởi vì có điều gì mà tôi và hắn lại không nói với nhau đâu. Từ chuyện làm ăn sinh sống, xây nhà dựng cửa, chăm sóc con cháu đến những chuyện vui buồn từ đẩu đâu mang lại. Thậm chí cả những chuyện yêu đương từ đời tám hoánh nào cũng phun ra bằng hết. Ngay cả khi đọc được câu thơ, mảu truyện mới lạ nào cũng rối rít san sẻ với nhau. Thậm chí viết được bài thơ , bài bình hoặc truyện kí nào đó dù dở ẹc hay tàm tạm ổn thì chúng tôi vẫn chia vui với nhau trước tiên. Như thế chẳng là “ Hồng nhan tri kỉ” của nhau thì còn là gì? Nhưng trời đất ơi, tôi vốn không xinh đẹp lại đen nhẻm như kèo nhà bếp nữa nên tự nhận là hồng nhan tri kỉ với hắn thì cũng sái. Thôi đành tự nhận là đen nhan tri kỉ vậy!

Riêng cái khoản là “người tình” thì tôi cứ băn khoăn suy nghĩ mãi và tự thấy mình chưa đạt tiêu chuẩn như bài sưu tầm của T. A. N đưa ra.Trước tiên là cái khoản “ Người tình là cốc nước lọc có pha thêm chút đường…” thì tôi hoàn toàn không có rồi. Tôi vốn thẳng ruột ngựa, nghĩ sao nói vậy theo kiểu “dùi đục chấm nước cáy” chính hiệu chứ ngọt ngào cái nỗi gì? Lại còn cái khoản nhõng nhẽo và dùng nước mắt để làm mềm lòng đấng nam nhi như những người tình  thường sử dụng thì tôi cũng không có nốt. Nói đúng hơn thì từ thủa mới chung sống với hắn tôi cũng có đôi lần làm thế. Nhưng hắn chẳng mảy may rung động cũng chẳng năn nỉ dỗ dành nên tôi thấy mình bị ế dỗi, ế hờn giận và cảm thấy vô duyên vô cùng. Từ đó bỏ luôn các bài ấy. Lâu dần thành quen. Bây giờ thì tôi chẳng còn chút gì của cái chất nhõng nhẽo đáng yêu mà một phụ nữ nên có ấy rồi.

Tôi với hắn cứ như hai kẻ cùng giới thẳng tuột và rõ ràng tuy vẫn gần gũi và thân thương đến lạ! Xa nhau một đôi ngày là cả hai đều thấy bồn chồn thắc thỏm không yên. Có lần tôi đưa con về thăm quê, mới trễ hẹn một vài ngày gì đó, hắn đã đạp xe, vượt non trăm cây số về tìm khiến tôi cảm động đến nghẹt thở. Từ đó không bao giờ tôi sai hẹn nữa. Lại có lần vì vỡ nợ, tôi phải đi buôn bán xa mấy tháng không về . Ngày nào hắn cũng viết thư, làm thơ và tôi thì ngày nào đọc thư cũng khóc ròng . Những câu thơ:

Nghèo thì ăn cháo ăn rau

Nợ nần trang trải dần lâu cũng mòn

Xa em giấc ngủ chập chờn

Mỗi đêm là một đêm trường nhớ em

Hoặc:

Em ơi về ở cùng anh

Con trai con gái chúng mình líu lo

Về đây anh những đợi chờ

Về đây có cả bốn mùa gió trăng

Cho dù ít bát cơm ăn

Có chồng có vợ ân tình là vui… của hắn cứ vò xé tâm can tôi. Đêm nào tôi cũng mơ thấy chồng buồn con khóc và mình cũng khóc, nước mắt ướt đầm cả gối.Bấy giờ đâu có điện thoại như bây giờ để nghe thấy tiếng nói của chồng con cho vơi bớt nỗi niềm. Tôi chỉ biết mắm môi mắm lợi buôn bán kiếm tiền. Khi đủ tiền trả nợ là tôi về ngay và từ đó chẳng bao giờ xa chồng xa con nữa. Nhiều người bảo tôi rằng : “Ở đó buôn bán dễ thế, sao không nán lại vài tháng kiếm thêm chút vốn” Tôi chỉ cười nhưng trong bụng thì nghĩ rằng có kiếm cả núi vàng tôi cũng chẳng thể ở thêm được vì nhớ chồng, thương con.

Suốt mấy chục năm trời chung sống, có nhiều lúc cái tính quá sạch sẽ, cầu toàn của tôi làm hắn bực mình và có những khi hắn nóng tính hoặc vô tâm làm tôi buồn tủi. Nhưng bao trùm trong cuộc sống giữa chúng tôi là sự mặn mà đầm ấm tin yêu. Tình cảm đó đủ để chúng tôi vượt qua mọi khó khăn trong cuộc đời này và gắn bó với nhau trọn vẹn. Tình cảm đó liệu có  đủ để hắn thốt lên : “…anh chỉ cần một mình S. T là đủ” và  để tôi tự tin mà nói rằng mình quả là vợ, là đen nhan tri kỉ của hắn. Dẫu rằng là người tình thì chưa đạt chăng? 
                  28-5-2013
                          Song Thu

GIẢI PHÓNG NGÃ SÁU



Ngày 2/3/1975 trung đoàn 24 tấn công đồn ngã sáu, đến 4 h sáng đã hoàn toàn làm chủ.



Mấy chục năm rồi không thể quên 
Chèo thuyền theo rạch đến thăm em
Đì đoàng Tiếng pháo còn vang vọng
Ngã Sáu lính đồn vẫn đứng canh 

Hai Lượm ngày ngày còn mải miết
Năm Tằm sáng sáng vẫn buông câu
Mĩ Trung đồng ruộng bom thù dội
Hoa súng tím vàng những hố sâu

Sáu Khánh vẫn vào thăm bộ đội
Thường qua Cai Lậy để mua đồ
Anh Chuông, anh Cúc cùng anh Tấn
Kháng chiến thành công góp mấy phần

Minh Nguyệt hẹn hò cùng Sáu Đến
Để kênh Chợ Gạo rặng bần thưa
Cây dừa nghiêng ngả soi dòng nước
Đàn cá thẹn thùng dưới nắng trưa

Bom đạn giặc thù như mắc cửi
Sao ngăn cản được bước người dân
Sục sôi khí thế hờn căm giặc
Gươm giáo một lòng để tiến công

Hai tiếng đồn thù đã sạch tưng
Không còn bóng dáng Thiệu Kỳ Hương
Non sông rợp bóng cờ hồng thắm
Ngã Sáu tưng bừng lập chiến công
                                         VN

Hạnh phúc




Người ta bảo hạnh phúc
Chỉ khi đang yêu nhau
Còn sau khi đã cưới
Hạnh phúc ôi còn đâu?

Nhưng em thì em bảo
Khi yêu mình hạnh phúc
Khi cưới hạnh phúc hơn
Và hạnh phúc ấy còn
Suốt đời và vĩnh viễn

Hỡi người em yêu mến
Có biết chăng lòng em
Theo anh trong tiếng hát
Trong vần thơ tươi mát
Trong ánh mắt đắm say
Khi âu yếm vòng tay
Trong nụ cười hôm nay
Và đêm, ngày, năm, tháng
Trong duyên tình lãng mạn
Trong tương lai đang chờ…

Người ta bảo hạnh phúc
Chỉ khi sống bên nhau
Còn khi người đã khuất
Hạnh phúc ôi còn đâu?

Riêng em thì em bảo
Khi sống mình hạnh phúc
Mất người em đớn đau
Nhưng tình yêu thẳm sâu
Còn suốt đời vĩnh viễn

Hỡi MQ sớm khuất
Có biết chăng lòng em
Theo anh trong khao khát
Trong tiếng ai thầm nhắc
Cho vần thơ dào dạt
Muối nêm đời bình yên
Trong tình ca dịu êm
Của vô tình năm tháng
Trong nỗi đau thầm lặng
Trong nhớ thương vô bờ…
   Hồ Minh Quang