(Phúc đáp bài “Cảm ơn” của Minh Quang)
Cõi tạm vì ta ở ngắn
Có đâu vĩnh viễn đời đời
Đến khi tim ngừng mắt nhắm
Cũng thành hư ảo cả thôi
Cõi tạm nhưng là có thật
Có trang nước mắt nụ cười
Có một cô nàng phiêu lãng
Trốn buồn đi kiếm niềm vui
Kẻ mất đã đành dang dở
Tình còn nỗi nhớ tinh khôi
Chả hơn những đôi chồng vợ
Coi nhau như của nợ đời
Có tối mới nhìn rõ sáng
Có buồn mới cảm được vui
Bất hạnh thay ai vô cảm
Hư không ngay giữa cõi người.
28/5/2013
Đỗ Đình Tuân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét